"Sát Nhân Ma Vương" - Bài thi đạt giải ba sự kiện "Sắc Thu". Mời quý nhân sĩ cũng xem lại bài thi của tác gia Bách Diệp diễn đàn Cửu Âm Chân Kinh.
Sát Nhân Ma Vương
Cẩm Y Vệ, u sơ hoang vắng, đầy rẫy nguy hiểm.
Là nơi Ta và Huynh cùng lớn lên, là nơi Ta và Huynh nên duyên hẹn ước.
Bỗng phút chốc người đi xa không lời cáo biệt.
Năm này, qua năm khác, rừng cây nơi đây đã đổi áo bao lần, người vẫn chưa chịu trở về.
Ngày người trở về, hào hứng, hạnh phúc, nghĩ tới kết thúc hạnh phúc như trong truyện cổ.
Nhưng đời nào có như mơ, người phụ ta, cuộc tình này chỉ mình ta ảo tưởng là tại ta đa tình.
Ngóng chờ mòn mỏi mấy năm ròng, chăm chỉ tu luyện để cùng người sánh bước trên cõi giang hồ đầy trắc trở.
Ngày ta mong chờ sắp đến, nhưng chính huynh là người làm cho ngày đó trở nên u tối.
Chẳng còn gì vướng bận, ta quyết định rồi, sẽ rời xa huynh mãi mãi.
Cầm trong Hắc Kỳ lệnh bài, giờ ta là sát thủ là sát nhân mà người đời ngày đêm nguyền rủa.
Trời sinh ta ra đâu có hám sát nhân, nhưng vì huynh ta buộc phải làm vậy.
Tránh càng xa huynh càng tốt, cô độc trên con đường ta chọn.
Ta giết người nào có gì sai.
Giết tham ô, kẻ ăn hối lộ, kẻ cướp bóc của dân.
Hỏi ta tại sao không tha cho người vô tội - gia quyến của những kẻ đó.
Vì ta không muốn cuộc thù hận này kéo dài, huyết thù từ đời này truyền tới đời sau, mệt mỏi lắm thay.
Lạc Dương thành, mới giết tên tham ô, ăn cướp của dân còn tròng ghẹo con gái nhà lành.
Một đao chém xuống, đầu rơi, máu chảy, không chớp mắt, ta bất chợt giật mình, ta đã vô cảm như vậy sao.
Cầm trên tay bó đuốc, phóng hỏa đốt nhà, diệt cỏ tận gốc ...
Ta đã thành yêu ma rồi ....
Ác Nhân Cốc, Côn Luân đỉnh không xa.
Cái lạnh thấu tim gan làm ta vui thích.
Cứ đau như vậy hình ảnh của huynh sẽ không quấy nhiễu ta nữa.
Tốt lắm, vui lắm.....
Đã ai nhìn thấy lệ sát nhân.
Không mùi, không màu, có chút mặn chát.
Nuốt nước mắt vào tim.
Ta cô độc đi tiếp trên con đường ta đã chọn.
Lấy giết chóc làm thú vui, để quên đi huynh mãi mãi.
Nguồn: Sát Nhân Ma Vương - Bách Diệp diễn đàn Cửu Âm Chân Kinh.