Tin tức
News
Trang chủ Tin tức

[Bài dự thi hướng dẫn PBM] - Kiếp Giang Hồ

04-09-2018

 

Kiếp Giang Hồ

 

-Bái kiến sư phụ, đệ tử có việc muốn thưa!

 

-Nói đi!

 

Giọng nói khá êm ái phát ra từ một vị phu nhân ngồi trên ghế cao, từ tư thế cách trang điểm hay y phục đều toát lên vẻ cao quý, lộng lẫy không thiếu phần tôn kính, ngưỡng vọng. Đặc biệt, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt như hai vầng trăng sáng có thể khiến người ta say đắm.

 

Quỳ bên dưới là một vị nam đệ tử, gã không dám ngẩng đầu mà kính cẩn thưa.

 

-Đệ tử muốn đến Trung Nguyên lịch lãm, đồng thời tìm kiếm kẻ thù hại gia khi xưa. Mong sư phụ cho phép!

 

-Thần Cơ Lão Nhân và ta đã bàn bạc chuẩn bị tại đảo Thanh Hải mở một vùng đất thí luyện. Đồng thời, bốn thế lực lớn sẽ cử ra đệ tử tinh anh vào đó trấn thủ, ta định cử Phong nhi đi!... Mà thôi, trong lòng Phong nhi còn vướng bận tâm ma, không trừ khử khó có thể tiến đến cảnh giới cao hơn được. Đi đi, giang hồ bên kia không như trên đảo,nguy hiểm chập chùng, lòng người khó lường.

 

-Tạ ơn sư phụ! Đệ tử nhớ kĩ lời dặn của người.

 

***

 

Bá Đao Sơn Trang.

 

Khắp nơi đầy xác chết ngổn ngang, nơi giữa chính sảnh có hai bóng hình còn đứng.         

Một người với bộ hoàng y không nhiễm chút máu, tay cầm kiếm kề vào cổ một người quần áo đầy vết rách và máu chảy.

 

-Mười sáu năm trước ngươi giết cả Yên gia, ta may mắn nấp dưới ngực mẫu thân mà sống sót. Bây giờ quả báo của ngươi đã đến rồi.

 

Người bị thương kia cười phá lên.

 

-Ha! Ha! Ha!... Cả đời Chu Hoành ta giết người vô số sao nhớ nổi một con kiến hôi may mắn thoát chết chứ. Chỉ tiếc là năm xưa làm còn không kĩ để lại dư nghiệt mới có hậu quả như ngày hôm nay.

 

Yên Phong tay cầm kiếm run bần bật, giận dữ quát.

 

-Đã đến nước này rồi còn không hối cải, thật không bằng cầm thú.

 

-Yên gia ngươi năm xưa cất giữ Bát Quái Đao, một trong những bảo vật của võ lâm. Chỉ cần người có lòng tham thì sẽ nhòm ngó, ta chỉ là may mắn biết trước mới đến đánh cướp. Không có ta sẽ còn có người khác đến thôi! Ai bảo Yên gia nhỏ yếu không có một cao thủ nào. Ha ha ha!...

 

-Ra là vậy!... Ngươi chết đi.

 

Yên Phong vung kiếm lên định chém xuống, thì cổ tay bị một lực đạo xung kích đánh bật ra.

 

-Ai!

 

-A di đà phật! Thiện tai, thiện tai!

 

Không biết từ bao giờ trong đại sảnh đã xuất hiện một vị đại sư mặc tăng bào khá kì lạ. Yên Phong nheo mắt lại, cảnh giác hỏi.

 

-Đại sư sao lại ngăn cản ta.

 

-A di đà phật! Thí chủ sát tâm quá nặng, chóng buông đồ đao cải tà quy chánh. Giết người là hành vi ác mọi chuyện có thể từ từ thương lượng giải quyết.

 

Yên Phong đưa tay chỉ Chu Hoành, gằn giọng.

 

-Gã này giết người vô số, chính là đại ác nhân. Ta chỉ là thay trời hành đạo thôi, mời đại sư tránh qua một bên.

 

Vị đại sư khẽ xoay tràng hạt trên tay, niệm phật hiệu nói.

 

-Thấy người sắp chết không cứu làm trái với lời dạy của Phật tổ. Bần tăng không làm được, đành phải xen vào chuyện của thí chủ...

 

Đột nhiên có một giọng nói khác cất lên.

 

-Nghe đồn Đạt Ma Phái lấy Thiên Tông của Phật môn làm cơ bản, tịnh tâm tu thiền. Nội công Bồi Diệp Thiền Kinh uy lực vô song, kết hợp Đại Từ Bi Thiên Diệp Thủ có thể hàng yêu phục ma. Tại hạ tình cờ ngang qua cũng muốn lãnh giáo cao chiêu.

 

Nơi góc đông của căn phòng, có vị công tử áo trắng đang đứng đó, ngón tay đang loay hoay nghịch ống tiêu bằng ngọc màu xanh nhạt.

 

-Vị thí chủ này hiểu biết khá sâu sắc về bản môn, nhưng...

 

-Không nhiều lời, xem chiêu.

 

Nói chưa dứt chưởng đã tới, vị đại sư kia đành phải vung tay đón đỡ. Từ khi xông pha giang hồ trung nguyên đến nay đây là lần đầu tiên Yên Phong được xem một trận đánh đặc sắc như vậy. Hai người đối chưởng mà tay không đụng vào nhau chút nào. Công tử áo trắng khinh công tuyệt diệu, thoát ẩn thoát hiện, chưởng đến là dừng thiên hình vạn hóa. Đại sư Đạt Ma Phái kia chưởng pháp trầm ổn, kín kẽ như bức tượng phật tỏa hào quang.

 

Chu Hoành đôi mắt khẽ đảo, lợi dụng cơ hội nhẹ nhàng di chuyển đến cửa sổ. Yên Phong tuy rằng bị trận đánh hấp dẫn nhưng vẫn lưu tâm để ý kẻ thủ.

 

-Muốn chạy!

 

Thanh kiếm bay đến đâm thẳng trái tim Chu Hoành từ sau đến trước.

 

-Không được!

 

Đại sư kia thấy Chu Hoành đã chết liền mất đi tiên cơ liên tiếp bị công tử áo trắng đẩy lùi.

 

Yên Phong khẽ rút kiếm về, máu bắn ra.

 

-Mẫu thân, Phụ thân, mọi người... kẻ thù hại Yên gia đã phải đền tội rồi!

 

Trận đấu của hai cao thủ cũng đã đến hồi quyết định. Vị đại sư kia trong miệng không ngừng đọc kinh phật, hai tay kết ấn.

 

-Phật Thủ Ấn!

 

Công tử áo lăng không tụ chưởng khẽ quát.

 

-Duy Ngã Độc Tôn!

 

Hai chưởng chạm nhau, công tử áo trắng rơi xuống đất lùi ba bước, còn đại sư thì lùi bảy bước.

 

-A di đà phật! Nội lực thật thâm hậu...

 

-Đại sư đã nhường.

 

Công tử áo trắng vẫn nho nhã đáp lễ. Đại sư Đạt Ma Phái thở dài.

 

-Ta không cứu nổi người tự thẹn với lương tâm, đành phải quay về diện Phật quyết không rời sơn môn nữa. A di đà phật!

 

-Đại sư đi thong thả!

 

Yên Phong thấy đại sư đã bỏ đi rồi, liền tiếp đến cảm kích nói.

 

-Đa tạ công tử đã giúp đỡ, ta vô cùng biết ơn

 

Công tử áo trắng tiêu sái cười cười nói.

 

-Một lời đa tạ sao đủ!

 

-Vậy ta...

 

-Nghe nói Hoàng Hạc Lâu có loại rượu Hoàng Dược Tửu là nhất tuyệt, tiếc là ta chưa được nếm thử.

 

Yên Phong nhanh chóng hiểu, hảo sảng đáp.

 

-Việc gì khó, ta hôm nay đành mở hầu bao mời công tử.

 

-Tốt!

 

***

 

Qua vài chén rượu Yên Phong công tử đó tên Mạc Ảnh. Hai người có tửu lượng khá tốt lên uống hết vài vò Hoàng Dược Tửu. Mạc Ảnh đi lại giang hồ nhiều biết nhiều chuyện luôn miệng kể làm không khí càng thêm hào hứng.

 

Mạc Ảnh mặt hơi ửng đỏ, nói.

 

-Nào rót rượu! Yên Phong hay là thế này chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi. Ta lớn tuổi hơn là đại ca, còn ngươi là tiểu đệ.

 

Yên Phong cười lớn, đáp.

 

-Vậy còn gì bằng!... Mạc đại ca mời.

 

-Tốt Yên huyên đệ... Chúng ta kết nghĩa không cần nhiều lời, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

 

-Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu! Trời đất làm chứng.

 

-Mạc đại ca đã đến đảo Thanh Hải bao giờ chưa.

 

-Đã nghe qua nhưng không biết nơi đó ở đâu.

 

-Thần Nguyệt Cung của đệ chính là một trong bốn thế lực lớn ở Thanh Hải. Nơi đó cảnh sắc thanh bình, sản vật phong phú, con người thân thiện... Mạc đại ca hay là đến đó sống cùng đệ đi.

 

-Có thời gian ta sẽ ghé qua. Ta vẫn thích cuộc sống tự do tự tại, phiêu bạt giang hồ làm một lãng khách phong lưu a.

 

-Đại ca qua rồi sẽ bị hấp dẫn thôi! Nhất định.

 

Mạc Ảnh ngó nghiêng tửu lầu, thấy khá vắng vẻ lên hạ thấp giọng.

 

-Là huynh đệ ta có chuyện này phải cho đệ biết. Đệ có biết Lăng Tiêu Thành không?

 

Yên Phong lắc lắc đầu.

 

-Không biết, nơi đó là đâu?

 

-Nội công ta luyện có tên Lục Đạo Lăng Tiêu Độc Tôn Quyết, nó xuất sứ từ Lăng Tiêu Thành. Hơn một năm trước ta tình cờ đi qua Tây Vực, lại hiểu được huyền cơ trên hai phiến đá Thiên Vũ và Địa Trụ. Do vậy có cơ hội tham dự tranh đoạt danh hiệu Lăng Tiêu Tiên Chủ, ta may mắn được hạng ba rồi được tham ngộ nội công chí thượng Lục Đạo Lăng Tiêu Độc Tôn Quyết... Tháng sau, đại hội tranh chức Lăng Tiêu Tiên Chủ sẽ mở ra đệ hay đến đó thử cơ duyên.

 

-Có chuyện đó sao! Nội công bản phái sao có thể cho người ngoài luyện được.

 

-Đây là điều bí ẩn khó một lời nói hết. Ta tư chất thấp kém nên chỉ có thể hiểu chút sơ qua mà đã có được nội công mạnh như vậy.

 

-Đa tạ đại ca nhắc nhở, đệ có cơ hội sẽ đi. Lần này ra ngoài lịch lãm đệ còn muốn đi Giang Nam, ngắm cảnh sắc Tô Châu...

 

-Oh, tiếc là ta có việc không thể đi cùng đệ... Nào uống tiếp.

 

***

 

Từ khi chia tay Mạc Ảnh, Yên Phong một đường thẳng tiến về Giang Nam.

 

-Còn cách một ngày lộ trình nữa là đến Tô Châu rồi!... Hình như phía trước có tiếng đánh nhau.

 

Chàng nổi hứng tò mò thúc ngựa rẽ hướng khỏi quan đạo tiến đến chỗ có âm thanh binh khí gây ra.

 

Bên bìa rừng khá nhiều xác chết, quần áo sặc sỡ không giống trang phục người Trung Nguyên lắm. Giữa bãi đất trống lúc này đang có ba đánh nhau, tất cả đều là nữ. Có một nữ tử mặc đồ giống trang phục những xác chết được bị hai người kia dồn vào thế yếu sắp thua đến nơi.

 

Nữ tử dùng song thích tung ra kì chiêu hất văng song hoàn của đối thủ. Nữ tử còn lại tung một chưởng dứt điểm đánh văng đối thủ.

 

-Yêu nữ lần này ngươi thua rồi! Đây chính là cái bẫy của Thần Thủy Cung chúng ta bày ra để lũ yêu ma Ngũ Tiên Giáo các ngươi.

 

Nữ tử bị thương kia yếu ớt nói.

 

-Thì ra là cái bẫy, là ta đã hại các sư huynh, sư tỷ đồng môn.

 

-Muốn trách thì trách các ngươi có ý đồ trộm chí bảo của Thần Thủy Cung chúng ta.

 

-Thập Nguyệt sư tỷ nhiều lời với ả làm gì, không thể để yêu nữ này sống sót được.

 

-Phải!

 

Nói rồi, vung song thích chém đến. Yên Phong đứng từ xa thấy hết, tự nhủ không nên xen vào chuyện của người khác. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô gái bị thương đó chàng lại không nhịn được xuất thủ cứu trợ.

 

Thập Nguyệt thấy đầu thích bị mũi kiếm cản liền lùi lại, nhìn chằm chằm người đang đứng cản ở phía trước.

 

- Ta là Thập Nguyệt cùng sư muội Hoa Phi Bạch là người của Thần Thủy Cung đang chấp hành nhiệm vụ sư môn chu giết tà ma. Vị đại hiệp này chắc không có quan hệ với lũ yêu ma của Ngũ Tiên Giáo, vậy xin mời tránh ra.

 

Yên Phong tiêu sái cười nói.

 

-Nếu ta không tránh thì sao!

 

Hoa Phi Bạch giận dữ quát.

 

-Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao!

 

Yên Phong gật đầu.

 

-Đúng vậy!...

 

-Sư tỷ không nhiều lời với gã, chế trụ hắn trước rồi giết ả yêu nữ.

 

Thập Nguyệt có hơi đắn đo.

 

-Đại hiệp đã muốn xen vào chuyện người khác thì đừng trách chúng ta. Lên!

 

Khi bị hai cao thủ quấn lấy Yên Phong mới hiểu nỗi khó khắn của cô gái bị thương kia. Chàng sử dụng là Vô Song Kiếm Pháp tuyệt học của Thần Nguyệt Cung, nhưng cũng chỉ rơi vào thế phòng thủ.

 

Bộ song thích của Thâp Nguyệt ra tay nhanh, mạnh lại biến ảo liên tục, còn bộ chưởng của Hoa Phi Bạch thì nhẹ nhàng, uyển chuyển như dòng nước chảy, hơi phân thần phát là dính chưởng lúc nào không hay.

 

Yên Phong vung song kiếm càng lúc càng nhanh, trong lòng thì tự nhủ: “Sư phụ nói không sai võ học Trung Nguyên không kiếm gì với tuyệt học của Thần Nguyệt Cung. Chuyến này lịch lãm quả là không uổng phí chút nào”.

 

Đúng lúc này, Hoa Phi Bạch tự nhiên kêu “a” một tiếng rồi ngã ra đất.

 

-Sư muội!

 

Thập Nguyệt vội dừng tay, chạy ra nhấc sư muội dậy. Yên Phong cũng không đánh nữa mà đứng ở một bên phòng bị. Chỉ thấy sắc mặt Hoa Phi Bạch đã tím đen, chắc là trúng độc.

 

-Nhất định là độc của ả yêu nữ.

 

Thập Nguyệt vội đưa ra phán đoán, không nhiều lời vội cõng sư muội lên tìm lang trung giải độc. Đợi cho họ đi xa rồi, Yên Phong mới quay người lại xem nữ tử bị thương.

 

- Ngất rồi sao!

 

***

 

-Ah, Ah!...

 

Nghe thấy tiếng thét Yên Phong vội lao vào trong phòng. Nữ tử kia đã tỉnh lại, quấn chiếc chăn quanh người, ngồi ở góc giường. Đôi mắt to long lanh, lén lút nhìn ra ngoài.

 

-Quần áo của ta đâu?

 

Yên Phong hiểu ý đáp.

 

-Quần áo của đó đã rách còn dính máu, ta đã nhờ một vị đại thẩm cởi ra giúp cô nương. Ở đầu giường kia có bộ quần áo cô nương có thể mặc tạm.

 

-Vậy công tử ra ngoài một chút được chứ!

 

-À, phải phải!

 

Một lúc sau.

 

-Công tử có thể vào được rồi!...

 

Yên Phong quay lại trong phòng. Nữ tử kia đã thay quần áo, xuống giường và thi lễ.

 

-Đa tạ Công tử đã ra tay cứu thoát tiểu nữ khỏi nguy khốn.

 

Lúc này, chàng mới nhìn kĩ khuôn mặt nữ tử mà mình cứu. Nếu nói vẻ đẹp của Cung Chủ là lộng lẫy, cao quý như bông hoa nở đầy màu sắc khiến người ta mê đắm. Còn vẻ đẹp cô gái này khi mặc bộ quần áo thôn nữ vào lại như một làn gió xuân khiến người ta yêu mến, không màu sắc sặc sỡ mà bình dị, gần gũi.

 

Yên Phong đứng ngẩn ngơ nhìn như kẻ mất hồn, đến khi bị gọi mới tỉnh lại.

 

-Công tử không sao chứ?

 

-À, không, không có gì!... Cô nương vừa nói gì.

 

Cô ta đưa tay che mặt, khẽ cười.

 

-Chỉ muốn cảm ơn công tử vì đã cứu mạng tiểu nữ... Tiểu nữ tên Đạm Đài Hương, còn công tử.

 

-Yên Phong!... À, không cần gọi ta là công tử đâu.

 

-Vậy gọi là chi, hay gọi Phong đại ca nha!

 

Yên Phong hàm hồ đáp.

 

-Được!

 

-Phong đại ca có thể gọi muội là Hương Nhi, lâu rồi không có ai gọi muội như vậy nữa trừ mẫu thân ra... Những người truy sát muội gọi muội là yêu nữ, Phong đại ca có cho rằng muội là yêu nữ không?

 

-Giống... Không, ý ta không phải thế! Ta tin muội không phải yêu nữ... Chắc muội đói rồi để ta đi kiếm chút đồ ăn, muội vửa tỉnh chưa khỏe hẳn nghỉ chút đi.

 

-Cảm ơn Phong đại ca!

 

***

 

Ngày hôm sau.

 

-Vết thương của muội đã khỏi, muội có dự định gì chưa?

 

Đạm Đài Hương lắc lắc đầu, mơ màng đáp.

 

-Muội không biết!... Lần này nhiệm vụ sư môn giao cho đã thất bại, các sư huynh, sư tỷ đều không còn. Nếu muội trở về nhất định sẽ bị phạt rất nặng... Còn Phong đại ca có dự định gì?

 

Yên Phong muốn giúp mà không biết làm thế nào cho phải.

 

-Ta muốn đến Tô Châu, ngắm vẻ đẹp tú lệ ở đó một lần rồi quay về đảo.

 

Đạm Đài Hương mừng rỡ kêu lên.

 

-Cho muội đi cùng được không, muội cũng muốn tới Tô Châu.

 

-Được! Ta dẫn muội đi cùng.

 

Suốt cuộc hành trình gần tháng thời gian hai người luôn bên nhau. Lái thuyền bên bờ Thái Hồ, đến Bích Loa Đảo ngắm hoa đào, đi Ủng Thúy Sơn Trang bái tượng Phật, thưởng thức những món ăn ngon ở các nơi,...

 

Hai người lúc này đang ngồi trên nóc nhà, ngắm ánh trăng. Yên Phong dường như đang đắn đo căn nhắc điều gì đó rất quan trọng, rơi vào trầm tư.

 

Đạm Đài Hương tinh tế phát hiện ra.

 

-Phong đại ca đang nghĩ gì vậy?

 

Yên Phong lặng lẽ quay ra nhìn bên cạnh, dưới ánh trăng Đạm Đài Hương càng hấp dẫn lạ thường, gió khẽ thổi mấy ngọn tóc phấp phới.

 

-Ta... Muội có thể cùng ta tới đảo Thanh Hải không, rời xa giang hồ trung nguyên đầy thị phi. Không cần lo lắng sư môn bắt về... ta sẽ chăm sóc muội cả đời.

 

Đạm Đài Hương ngả người vào lồng ngực Yên Phong, ngước đôi mắt to tròn, nhỏ nhẹ hỏi.

 

-Huynh sẽ chăm sóc muội cả đời sao?

 

-Phải! Ta hứa.

 

-Nhưng muội là đệ tử Ngũ Tiên Giáo, thanh danh lại không tốt. Sư phụ, đồng môn của huynh có chấp nhận muội không?

 

Yên Phong đáp.

 

-Nhất định họ sẽ chấp nhận. Ta biết muội là người con gái có bản tính lương thiện, họ quen muội rồi cũng sẽ nhận ra điều đó. Còn sư phụ, để ta cầu xin người, một giáo phái ác không đại biểu tất cả người trong giáo phái đó đều xấu cả.

 

-Huynh mới quen muội một thời gian ngắn sao dám khẳng định vậy. Người ta ai cũng nói giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường mà.

 

-Ta tin vào trái tim mình mách bảo.

 

-Huynh thật ngốc!

 

-Gã ngốc thích yêu nữ đây! Muội chưa trả lời ta đó.

 

-Muội!... bằng lòng.

 

Đúng lúc này, có tiếng tiêu vang lên. Yên Phong rất vui mừng nên không nhận ra Đạm Đài Hương trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.

 

***

 

Yên Phong đang vui vẻ gấp quần áo cho vào túi hành lý, trong lòng thầm nghĩ: “Lần này về sư phụ sẽ phản ứng ra sao a... Mà Mạc đại ca thì không có tin tức muốn nói lời từ  biệt cũng khó”.

 

-Phong đại ca! Muội làm cháo xong, huynh mau ra ăn đi

 

-Ta ra ngay!

 

Nhìn thấy bát cháo vẫn còn nóng hổi trên bàn, Yên Phong xoa xoa tay khen.

 

-Lần đầu tiên ta được ăn món do muội làm đó. Ừm, thơm quá đi, chắc là rất ngon đây.

 

Đạm Đài Hương đưa đôi đũa cho chàng, ân cần nói.

 

-Vậy huynh phải ăn hết đó

 

-Có một bát cháo thôi mà, sao làm khó được ta.... Sao muội không ăn cùng.

 

-Muội ăn rồi! Huynh ăn nhiều vào, cẩn thận nóng đó.

 

Ăn thêm được vài miếng thì Yên Phong cảm thấy bụng quần quại, rồi một lúc lại cảm tưởng trong cơ thể như có một trăm con kiến đang bò qua bò lại.

 

-A...Ah... Bụng ta sao thế này, không lẽ...

 

Chàng nhìn về người con gái đối diện với ánh mắt nghi ngờ.

 

Đạm Đài Hương khuôn mặt liền thay đổi, đứng dậy, đôi mắt cũng trở lên khác xưa, lạnh lùng, xa lạ.

 

-Đúng! Là ta hạ cổ trùng vào trong cháo. Nó gọi là Phệ Tâm Trùng, ngươi sẽ có cảm giác như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm cơ thể, đau đớn muốn tự sát mà cũng không xong. Ngũ Tiên giáo chúng ta chuyên dùng nó để tra tấn tù nhân.

 

Yên Phong đầu óc như bị tảng đá đập mạnh, u mê hỏi.

 

-Tại sao?

 

-Đảo Thanh Hải là thế lực khá thần bí, Ngũ Tiên Giáo không có nhiều tư liệu lắm. May mà gặp được ngươi cảm ơn ngươi đã cung cấp nhiều thông tin hữu ích cho ta. Nên ta quyết định sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái hơn.

 

-Ta không tin!

 

Yên Phong như người trong mộng lắc lắc đầu, kêu lên. Đạm Đài Hương cười một cách đầy tà mị.

 

-Huynh thật ngốc a,... Hãy ngủ một giấc thật dài đi.

 

Nói rồi, vung tay ra một nắm bụi phấn. Yên Phong hít vào đầu óc dần mơ đi, trong đầu tư tưởng vẫn còn kịch liệt dẫy dụa. “Nàng không phải như vậy,... tất cả là giả, là giả”.

 

***

 

Yên Phong mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc nặng trịch, cơ thể như rã rời. Bên tai nghe tiếng bánh xe lóc cóc va vào đường đất. Dưới lưng khá êm thì ra là đống rơm đã phơi khô.

 

-Tỉnh rồi à?

 

-Mạc đại ca!

 

Chàng liền nhận ra giọng nói quen thuộc đó. Đồng thời những kí ức trước khi ngất đi cũng tỉnh lại.

 

-Hương Nhi!...

 

Mạc Ảnh ngồi ở đầu xe liền ngắt lời.

 

-Đệ đã bất tỉnh ba ngày rồi! Còn về cô ta chắc giờ đã trở về Nam Cương.

 

-Huynh cũng biết sao?

 

-Biết chút ít, cũng đủ hiểu.

 

Yên Phong vội bật người dậy, nhưng rồi lạ ngã xuống.

 

-Đệ muốn đi tìm... Đệ không tin Hương Nhi là người xấu, nhất định là giả, đệ phải đi hỏi cho ra lẽ... Cơ thể đệ...

 

-Độc tuy rằng đã hết, nhưng đệ muốn khỏe lại chắc phải mất vài ngày.

 

-Không được, huynh mau tìm xe ngựa, chúng ta đuổi theo Hương Nhi, đệ muốn biết câu trả lời...

 

Mạc Ảnh từ tốn đáp.

 

-Trong lòng đệ đã có câu trả lời rồi, làm gì phải lừa dối lòng mình... Mà tìm được cô ta thì đệ làm gì, lại muốn trúng cổ trùng tiếp sao. Ta cứu đệ được một lần chứ không cứu đệ được cả đời đâu.

 

-Đệ...

 

Yên Phong ngơ ngẩn nhìn lên trời, những tán lá đang lung lay như lòng chàng đang dao động.

 

-Có phải đệ thật ngốc không?

 

Mạc Ảnh không trả mà trong lòng thầm nghĩ: “Ta có nên nói ra sự thật không!”, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nhìn về phía trước.

-Cổ trùng Nam Cương quả là kì dị, ta phải mạnh mẽ dùng nội lực ép ra ngoài nếu không giờ đã bỏ mạng...

 

***

 

Trên một chiếc xe ngựa sang trọng, Đạm Đài Hương đang ngồi trong đó, bên cạnh là lão bà mái tóc trắng đen lẫn lộn, khuôn mặt nhăn nheo, ánh mắt đục ngầu đầy quỷ dị.

 

-Chuyến đi lần này, Ngũ Tiên giáo chúng ta tổn thất thảm trọng. Lại còn không đánh cắp được Thiên Nhất Thần Thủy, sợ là lần sau khó mà tiến hành đánh cắp được nữa. Giáo phái của ta nhờ có Cổ thuật, mà Thần Thủy lại là thứ khắc tinh thuần túy nhất... Hương Nhi đang suy nghĩ gì đó.

 

Đạm Đài Hương nhẹ đáp.

 

-Không có gì thưa sư tôn! Đệ tử chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.

 

Lão bà hừ mạnh.

 

-Ngươi đã làm gì đừng tưởng ta không biết. Chút độc đó đâu giết được tên kia, nếu không phải có kẻ ra ngáng đường gã đã chết rồi. Nếu còn dám xuất hiện ta giết gã liền.

 

-Xin sư tôn bớt giận!

 

-Ngươi sau này sẽ trở thành một trong Đồ Đằng Tứ Thánh, là tôn nghiêm, vinh dự của bản phái. Không được có bất kì tình cảm nào với ngoại nhân rõ chưa.

 

-Đệ tử đã hiểu!

 

***

 

Hai mươi năm sau.

 

Ngũ Tiên Giáo, một sơn cốc nuôi cổ trùng.

 

Một đệ tử hấp tấp chạy đến một ngôi nhà làm bằng tre nhà đã cũ.

 

-Bẩm trưởng lão, có người lạ xông vào sơn cốc. Bọn đệ tử không ngăn hắn lại được.

 

Trong ngôi nhà vang lên một giọng nói khá dễ nghe.

 

-Ngươi lui ra đi

 

-Vâng.

 

Cánh cửa mở, một người phụ nữ đeo mạn che mặt bước ra. Từ xa cũng có một vị trung niên mặc hoàng sam lướt đến rất nhanh. Hai người đối mặt nhìn thẳng vào mắt nhau, thời gian dường như dừng lại trong tích tắc.

 

Người đàn ông trung niên mở miệng trước.

 

-Ta đến chỉ muốn hỏi một điều.

 

Người phụ nữ trung niên phải rất lâu sau mới thốt ra lời.

 

-Hỏi đi!

 

-Chuyện lúc xưa là thật hay là giả.

 

Nói xong, nhìn thẳng vào cặp mắt như giọt nước long lanh không tì vết như muốn nhìn rõ tất cả.

 

Người phụ nữ trung niên khẳng khái đáp.

 

-Là giả hay là thật còn quan trọng sao?

 

-Rất quan trọng!

 

-Nếu ta nói mọi chuyện lúc trước vốn là gì thì sẽ thế nào... Những gì ta nói là làm khi xưa vốn là thật. Tất cả tình cảm ta làm ra tất cả đều có mục đích lừa ngươi thôi... Giờ ngươi muốn gì nữa.

 

Người đàn ông trung niên cười phá lên, quay người rời đi.

 

-Ta đã có câu trả lời rồi.... ha ha ha!

 

Nhưng ai hiểu đằng sau tiếng cười là một tiếng thở dài như chút được gánh nặng, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu dằn vặt, nhớ nhung.

 

Ngắm nhìn người bóng lưng biến mất, người phụ nữ trung niên không tự ngăn được nước mắt chảy xuôi, khẽ nói.

 

-Chàng thật ngốc a!... Nếu có kiếp sau, chỉ ước mong hai chúng ta gặp lại nhau, lúc đó hai ta là người bình thường, không vướng bận chuyện giang hồ, không sa vào những điều thị phi, chỉ là người bình thường, bên nhau trọn đời.

 

Làn gió thổi qua khẽ nâng một góc của trước mạn sa, hiện ra một phần đôi má chằng chịt vết sẹo.

 

Nơi xa xa, trên hàng cây một bóng trắng đang đứng đó, lặng lẽ thổi tiêu, một giai điệu buồn thương. Tiếng tiêu dứt, tiếng ngâm vang.

 

-Ai nói tình cảm lưu luyến dễ làm lòng người đau khổ. Ai nói biển người chìm nổi khó có được tình yêu vĩnh cửu.

 

 

 Xem thêm
  • Tham gia sự kiện HƯỚNG DẪN GAME HAY - LẤY NGAY TIỀN MẶT tại đây
  • Thời gian:

✶ 29/08/2018 ~12/09/2018: Tiếp nhận bài dự thi

✶ 13/09/2018 ~17/09/2018:- Mở bình chọn bài dự thi

✶ Sau ngày 18/09/2018: Tổng kết và trao quà

 

TÍCH LŨY NẠP VÀNG
Code